Nếu cuộc đời tôi là một cuốn tiểu thuyết, nó sẽ viết như thế nào?

Nếu cuộc đời tôi là một cuốn tiểu thuyết, có lẽ nó sẽ bắt đầu bằng những trang sách dịu dàng, nơi những ngày thơ bé trôi qua như dòng suối nhỏ – trong veo và bình yên. Đó là những buổi chiều hè ngập nắng, tiếng cười trong trẻo của tôi khi đuổi theo những giấc mơ ngây ngô mà khi lớn lên, tôi mới hiểu rằng chúng đẹp đẽ đến nhường nào.

Rồi từng chương sẽ chuyển mình, ghi lại những khoảnh khắc đầu tiên tôi chạm vào những rung động của tuổi trẻ – không phải là những mối tình thoáng qua, mà là những giấc mơ và khát vọng cháy bỏng. Đó là những lần tim tôi đập rộn ràng vì những điều mới mẻ, những ước mơ chưa thành hình và cả những thắc mắc chưa có lời giải. Có lẽ tôi cũng giống như nhân vật chính trong "Những người mơ mộng" của Fedor Dostoevsky, mơ về một điều gì đó xa xôi hơn thực tại, nuôi dưỡng trong lòng những khát khao đôi khi tưởng chừng không thể với tới. Sẽ có những trang viết về nỗi buồn không tên, những đêm dài tôi ngồi lặng lẽ tự hỏi: "Mình là ai giữa thế giới rộng lớn này?" Nhưng cũng chính ở đó, tôi nhận ra rằng mỗi vấp ngã đều dạy tôi cách trưởng thành, mỗi giấc mơ dang dở đều để lại trong tôi một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Nếu cuộc đời tôi là một cuốn tiểu thuyết, sẽ có những chương đầy hỗn loạn – khi tôi bước vào những ngã rẽ mà chính mình chưa từng ngờ đến. Có lẽ, bạn sẽ không thể nhận ra tôi đã từng hoài nghi bản thân, từng vấp ngã giữa những tham vọng và nỗi sợ. Nhưng biết ơn vì tôi vẫn còn ở đây, chấp nhận rằng có những điều không thể kiểm soát, và vẫn luôn có một con đường chờ tôi tiến về phía trước.

Sẽ có những chương viết về tình bạn – những con người đã ở bên tôi qua bao ngày giông bão, và cả những người từng bước vào đời tôi chỉ để dạy một bài học rồi rời đi. Như những nhân vật thoáng qua trong "Rừng Nauy" của Haruki Murakami – nơi mỗi cuộc gặp gỡ đều để lại trong lòng người ta một nỗi ám ảnh và những suy tư không dứt. Nhưng mỗi cuộc gặp gỡ đều để lại một dấu ấn, khiến cuốn tiểu thuyết ấy trở nên phong phú hơn, chân thực hơn.

Nếu có một chương kết, tôi mong nó sẽ là một cái kết mở – nơi tôi vẫn đang bước tiếp, vẫn không ngừng viết nên những trang mới. Bởi lẽ, cuộc đời không bao giờ dừng lại ở một dấu chấm hết. Mỗi ngày trôi qua là một câu chuyện mới, và tôi – nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này – sẽ luôn sẵn sàng đón nhận những điều chưa biết với trái tim rộng mở.

Vậy nếu cuộc đời bạn là một cuốn tiểu thuyết, nó sẽ viết như thế nào? Liệu bạn có dám cầm bút và viết nên chương tiếp theo bằng tất cả niềm tin và khát vọng của mình?